Tôi vừa làm vỡ chiếc bình gốm.
Đó không phải là một món đồ đắt tiền, cũng chẳng phải vật gia bảo. Nó chỉ là một chiếc bình nhỏ, màu men nâu trầm, tôi mua từ một phiên chợ gốm cách đây ba năm. Nhưng nó lại đựng đầy ắp những kỷ niệm. Mỗi vết xước trên thân bình là một buổi sáng vội vã pha trà, mỗi vết rạn men là dấu tích của một lần dọn dẹp hấp tấp. Tôi nhìn những mảnh vỡ vụn nằm rải rác trên sàn bếp, lòng bỗng chùng xuống. Không phải vì tiếc của, mà vì một cảm giác bất lực mơ hồ: “Sao mình lại có thể vụng về đến thế?”
Tôi vốn chuộng sự chỉn chu và trật tự. Trong công việc thiết kế, mọi pixel phải được căn chỉnh hoàn hảo. Trong căn hộ nhỏ của mình, mọi thứ phải có vị trí riêng. Tôi nghĩ rằng, khi mọi thứ được sắp xếp trơn tru, tâm trí mình cũng sẽ được an yên. Chiếc bình vỡ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về sự bất toàn mà tôi luôn cố gắng lảng tránh.
Nó khiến tôi nhớ về lần đầu tiên tôi đảm nhận vai trò trưởng nhóm thiết kế ở tuổi 28. Khi ấy, tôi tin rằng một người dẫn dắt tốt phải là một bản thiết kế hoàn hảo: không sai sót, không lỗ hổng, và phải dẫn dắt mọi thứ đi theo đúng kế hoạch đã vạch ra. Tôi đã cố gắng kiểm soát mọi chi tiết nhỏ nhất, từ bảng màu đến độ dày của nét vẽ. Áp lực tự đặt lên mình khiến tôi luôn căng như dây đàn. Và rồi, một thành viên trong nhóm mắc một sai lầm khá nghiêm trọng, làm chậm tiến độ cả dự án.
Buổi tối hôm đó, thay vì giận dữ hay thất vọng, tôi ngồi lại một mình trong văn phòng trống. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố lên đèn lấp lánh, và chợt nhớ về những lần theo mẹ xuống bếp xem mẹ nhào nặn những chiếc bánh. Có những chiếc bánh bị nứt, có những chiếc bánh hơi méo. Mẹ chẳng bao giờ vứt chúng đi. Mẹ bảo: “Cái gì tự tay mình làm ra, dù không đẹp, cũng đáng quý.” Khiếm khuyết ấy, đôi khi lại khiến nó trở nên đặc biệt, vì nó là duy nhất.
Sáng hôm sau, tôi gọi cả nhóm lại, không phải để tìm lỗi, mà để cùng nhau… xếp lại những mảnh vỡ. Tôi chia sẻ với họ về chiếc bánh méo của mẹ, về sự thật rằng không có bản thiết kế nào là hoàn hảo ngay từ lần đầu. Chúng tôi cùng ngồi lại, nhìn nhận vấn đề, và tìm cách ghép những mảnh ghép sai lệch ấy thành một bức tranh mới, có lẽ không như ý muốn ban đầu, nhưng vẫn rất đẹp theo một cách riêng. Dự án đó, cuối cùng đã thành công, và quan trọng hơn, nó kéo cả nhóm tôi lại gần nhau hơn. Chúng tôi học được cách tin tưởng và nương tựa vào nhau giữa những bất toàn.
Trở lại với chiếc bình vỡ trên sàn bếp. Tôi không hốt hoảng hay tự trách mình nữa. Tôi cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên. Có lẽ, tôi sẽ giữ chúng lại. Tôi nghĩ đến nghệ thuật Kintsugi của Nhật Bản – hàn gắn những món đồ gốm vỡ bằng sơn mài trộn với vàng. Người ta không che giấu những vết nứt, mà trân trọng chúng, biến chúng thành một phần của lịch sử với một vẻ đẹp mới. Những đường vàng lấp lánh trên vết nứt không phải là sự phô trương, mà là minh chứng cho sức mạnh của sự hồi sinh.
Cuộc sống này, có lẽ, cũng vậy. Những mối quan hệ rạn nứt, những dự án thất bại, những tổn thương trong lòng… Chúng ta luôn cố gắng tìm cách vứt bỏ hoặc lãng quên chúng. Nhưng biết đâu, hạnh phúc không nằm ở một cuộc đời trơn tru, không tì vết. Mà nó nằm ở dũng khí để nhìn nhận những vết nứt, và đủ kiên nhẫn để ghép chúng lại bằng chính tình yêu và sự trưởng thành của mình. Để rồi, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ và phong phú hơn từ chính những điểm không hoàn hảo ấy.
Tôi cất những mảnh vỡ vào một chiếc hộp giấy. Chẳng biết có ngày tôi đem chúng đi hàn gắn bằng vàng hay không, nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn thấy chiếc hộp ấy, tôi sẽ mỉm cười. Nó nhắc tôi nhớ rằng, tôi, và tất cả chúng ta, đều đáng quý không phải vì sự hoàn hảo, mà vì tất cả những vết nứt mà chúng ta đã dũng cảm mang theo suốt chặng đường dài.