Miền Sống

Khi người thợ sửa tàu mất phương hướng

2025-11-12Công việc
Khi người thợ sửa tàu mất phương hướng
Khủng hoảng không đến trong một ngày, nó đã đến trong thầm lặng, trong một khoảng thời gian dài đã qua, trong sự phớt lờ của tâm trí

Tôi là một người đàn ông đã đi qua nửa chặng đường thanh xuân với chiếc áo sơ mi đóng thùng và thẻ nhân viên công ty phần mềm. Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của tôi như một hình mẫu phổ biến mà có thể bắt gặp trong bất kì bộ phim nào.

Nhưng bên dưới một mặt hồ phẳng lặng lại là những đợt sóng ngầm dữ dội, đó chính là quãng thời gian khủng hoảng kéo dài âm ỉ vào năm tôi 32 tuổi. Khác với những biến cố kịch tính, cuộc khủng hoảng của tôi là một cuộc chiến lặng lẽ với chính mình, với cái mà tôi gọi là "Sự cầu toàn tự áp đặt".

Mùi sóng gió và sự mất phương hướng

Tôi lớn lên ở một thị trấn ven biển, nơi cha tôi dành cả đời để sửa chữa tàu thuyền. Một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, tỉ mỉ, trong từng đường hàn, nhát búa. Đó là những cảm hứng đầu tiên về trách nhiệm và sự cẩn thận mà tôi mang theo như một hành trang trên chuyến chuyển vào Sài Gòn năm 18 tuổi.

Năm 32 tuổi, sau hơn một thập kỷ tự lập phấn đấu, tôi đã là một mắt xích quan trọng trong bộ máy của công ty. Công việc của tôi, quản lý hồ sơ và điều phối giữa kỹ thuật và kinh doanh, là cầu nối đảm bảo mọi thứ được thông suốt. Bản tính cẩn thận và đầy trách nhiệm giúp tôi được tín nhiệm, nhưng hóa ra chính nó cũng trở thành chiếc còng tay vô hình.

Tôi bắt đầu tự ép mình phải quán xuyến mọi chi tiết, cố gắng dự đoán và giải quyết mọi rủi ro tiềm ẩn. Tôi ghét sự thiếu kế hoạch, tôi cố gắng lên kế hoạch cho cả những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Và tôi tự làm khổ mình.

Giai đoạn đó, cuộc sống của tôi là một chuỗi lịch trình gấp gáp không hồi kết. Tôi vẫn thức dậy sớm, nhưng thay vì chạy bộ để thưởng thức không khí, tôi chạy để kịp giờ, đầu óc đã chất đầy danh sách công việc. Căn nhà cuối tuần không còn là nơi nghỉ ngơi mà là một danh sách công việc cần được dọn dẹp.

Tôi trở thành một con thuyền bị mắc kẹt giữa một cơn bão cấp 10 – tiếng chuông điện thoại, tiếng gõ bàn phím, tiếng la ó của các cuộc tranh luận vô nghĩa nơi công sở.

Sự từ chối lặng lẽ của tâm trí

Khủng hoảng không đến trong một ngày, nó đã đến trong thầm lặng, trong một khoảng thời gian dài đã qua, trong sự phớt lờ của tâm trí.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình không còn đủ tỉnh táo để có thể quan sát. Tôi trở thành con người của phản ứng. Tôi mất dần khả năng lắng nghe, mất khả năng cảm nhận, những điều tinh tế, những câu chuyện vui đùa đời thường.

Cũng có những khoảnh khắc tôi nhận ra điều gì đó đang sai. Những cảm xúc tích cực đã lâu tôi không cảm nhận được. Những điều khiến cho tôi hào hứng đã từ lâu không còn thấy. Nhưng những khoảnh khắc tự nhận ra đó lại sớm bị lấn áp bởi những con sóng của cơn bão đời. May mắn rằng, đó cũng là những tín hiệu đầu tiên dẫn dắt tôi từng bước thoát ra sự vô minh của tâm trí mình.